Để không bị mang tiếng là trọc phú, mỗi đại gia nhiều tiền đều tìm cho mình một thú chơi mang màu sắc nghệ thuật. Một thời các đại phú ham chơi, sưu tầm đồ cổ, nhưng giờ đây, thú chơi cây cảnh đã lên ngôi.
Các đại gia nhiều tiền đều muốn thể hiện đẳng cấp về tiền bạc và trí tuệ bằng cách phải tậu cho kỳ được một cây cảnh, cây Bonsai cực độc, cực đắt để trưng bày cho thiên hạ lác mắt.
Cũng chính vì lý do đó, dân buôn cây cảnh cũng lên đời, được dịp tung hoành lừa đảo, nâng giá cây cảnh của mình đến mức… siêu khủng, siêu giá trị.
Các đại gia đã không tiếc tiền bạc, bỏ ra cả tỉ đồng, song thực tế, họ đã mua được những tác phẩm mà trong con mắt của các chuyên gia cây cảnh hàng đầu thì không hề có giá trị gì.
Cuộc gặp khó khăn
Tiếp xúc nhiều với giới chơi cây cảnh, cùng các chuyên gia cây cảnh, tôi đã được nghe kể nhiều về một “đại gia” tên V., ở quận Tây Hồ (Hà Nội), hiện đang sở hữu một vườn cây cảnh trị giá tới 30 tỉ đồng.
V. không những nổi tiếng vì là một trong những người sở hữu vườn cây được cho là đắt nhất Việt Nam mà còn nổi tiếng vì “độ gan lì” trong việc chơi cây, bởi từ trước đến nay, anh V chỉ mua cây, chứ chưa bán cây nào, bất kể các đại gia có trả giá ra sao, nịnh nọt ỉ ôi thế nào.
Để được chứng kiến tận mắt vườn kỳ hoa dị thảo của đại gia này, tôi đã phải tốn khá nhiều cuộc điện thoại và rất nhiều công sức thuyết phục.
Lần nào gọi điện, đại gia này cũng bảo đang đi xem một cây cảnh ở trong Huế, họ đòi những 2 tỉ đồng. Lần khác thì bảo đang ngã giá một “kỳ cây” ở Thanh Hóa, nhưng họ đòi hơi cao, những 3 tỉ đồng.
Thế nhưng, một vị thành viên ở Hội Sinh vật cảnh Thăng Long bảo với tôi rằng, vừa gặp anh V. hồi sáng ở một cuộc hội thảo!
Một lần khác, tôi gọi điện, V. lại bảo sợ bị lên báo, nhiều người ham chơi cây biết mặt lại suốt ngày kéo đến xem cây, gạ gẫm mua bán, mà anh lại không hề muốn bán, việc này khiến anh mất nhiều thời gian. Ngoài ra, một lý do quan trọng hơn, đó là sợ bọn trộm cây nhòm ngó.
Thấy gặp V. có vẻ khó khăn, tôi bảo: “Vậy em đành gặp một đại gia cây cảnh khác vậy…”. Tôi vừa nói thế, V. liền bảo: “Thôi được rồi, anh sẽ cố gắng sắp lịch cho em gặp 1 tiếng vào ngày mai”.
Thế là tôi cũng được gặp “đại gia” V. vào một buổi sáng tại nhà anh ở trong phố Nghi Tàm. Căn nhà kín cổng cao tường, gắn cả camera ở cổng. Theo gia chủ, những thiết bị bảo vệ này vốn không phải dùng để giữ tính mạng ông chủ nhà mà giữ mấy cái cây anh để trên tầng thượng.
Trông tướng mạo của V. không giống đại gia tiền nhiều như nước, mà có vẻ giống một anh nông dân đầu tắt mặt tối ngoài vườn, với nước da đen sạm nắng, mái tóc bù xù đỏ như râu ngô.
Cây nào cũng tiền tỉ
Tầng 3 ngôi nhà của V. có một gian phòng rộng, kê một chiếc trường kỷ và bộ sập gụ cổ. Theo V., chiếc trường kỷ và sập gụ này là của một vị vua triều Nguyễn, anh ta mua lại với với giá 500 triệu từ 10 năm trước ở trong Huế.
Hiện tại, trên thị trường đồ cổ nó được định giá đến tiền tỉ, nhưng với anh thì nó là vô giá. Hàng ngày, anh ngồi trên chiếc trường kỷ thưởng trà như một ông vua con và tỉa tót, ngắm nghía những cây cảnh bạc tỉ trưng bày trên tầng thượng.
Thú thực, tôi không đủ khả năng chuyên môn để cảm thụ vẻ đẹp từ những cây cảnh này, nhưng theo lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của V., nó đều nằm trong tốp những cây có giá tỉ bạc trở lên. Cây rẻ nhất được trưng bày trên tầng thượng này cũng có người trả giá cỡ… 800 triệu đồng (?!).
Theo lời giới thiệu của V., đắt nhất là mấy cây Sanh dáng huynh đệ, cây Tùng La Hán dáng Phụ Tử Tương Tùy và cây Vân Du dáng đại trượng phu. Mỗi cây đều trị giá không dưới… 2 tỉ đồng (?!).
Đấy là theo sự định giá trên thị trường, còn với V., anh ta cũng không thể định giá được, vì định giá ra là có người đến… bứng đi ngay, không cần mặc cả.
Như vậy, với chừng 30 “siêu cây cảnh” trưng bày trên mái nhà, theo lời V., vườn cây trên mái nhà của anh có giá cỡ khoảng… 30 tỉ đồng (?!).
Tôi thực sự choáng váng khi nghe V. định giá vườn cây của mình với cái giá ngất trời như vậy, bởi vì, tôi chưa hề cảm thụ được vẻ đẹp gì đặc biệt toát ra từ những “kỳ cây” này.
Điều lạ là, mặc dù lắp camera dưới cổng (chắc để dọa), song trên mái nhà hoàn toàn không có hàng rào thép gai, hay bất cứ thiết bị bảo vệ nào khác.
Từ những ngôi nhà sát bên cạnh, bọn trộm có thể dễ dàng bước sang để vác sạch những cây cảnh bé chỉ bằng cổ tay, cổ chân trồng trong những chiếc chậu cũng khá nhỏ.
Tôi lôi chuyện vườn cây 30 tỉ trên mái nhà của V. ra kể, một chuyên gia cây cảnh của Hội Sinh vật cảnh Thăng Long nghe xong, ôm bụng cười ngất. Theo ông này, vườn cây của V. giỏi lắm trị giá vài ba trăm triệu.
Cũng theo ông, V. là một chuyên gia trong việc thổi phồng giá trị những cây cảnh của gã. Vì có khả năng bịp bợm mà V. lừa được không ít đại gia.
Từ một tay chuyên buôn bán cây cảnh rong, giờ đây, V. đã trở nên giàu có, mua được cả nhà lầu, xe hơi. Chuyện V. tuyên bố “chỉ mua cây chứ không bán”, chẳng qua cũng là trò đánh bóng của những tay lái cây cảnh chuyên nghiệp mà thôi.