Nguồn: Bonsai Focus English Edition – September October 2018 bản cứng
Dịch và biên tập: Dũng Cá Xinh (26/09/2019)
Tony Tickle sinh ra tại Manchester. Ông đã đạt các giải thưởng: Á quân New Talent Contest (1995), Gingko Award (1997), UBI Award (1997 & 1999), EBA Award of Merit (1999), Chase Rosade Medal
English
The letter has arrived. Anxiously you pick it up. The postmark tells you all you need to know about where it has come from. Your heart thumps. With trepidation you open the envelope. YES!
For anyone with a passion for bonsai, that day when your tree is accepted into a big show is exhilarating. You will have spent many years nurturing, watering and styling your tree. You may have spent a lot of money on the perfect pot, the ideal table. You will probably have created a beautiful accent plant to show your tree off to its best. All of that effort has its benefits when your tree is shown; the prestige, the recognition of your work and, if it’s important to you, the value of the tree will increase as it has been acknowledged as an important specimen. It most certainÌy pays to show.
So you would expect your creation to be curated and presented in the best possible way at the show, wouldn’t you? Sadly it is not always thus and the reason is quite simple: Money.
National and international exhibitions cost a lot of money to stage. There are many costs associated with hosting such a bonsai exhibition, almost irrespective of its size. There is the hiring of the venue, hiring of tables, construction of display stands, security, promotional material, the insurance and advertising. All this is before a tree even enters the hall.
One solution is for organizers to seek sponsorship. Yet this is becoming increasingly difficult to secure. On occasion the organizers may not be sponsorship savvy — they are uncertain of how to identify and approach potential sponsors, or of what to offer them in return for their patronage. These days there are few who offer up sponsorship for nothing. Bonsai as an art form is also less in the public eye so an association with a bonsai exhibition does not necessarily offer sufficient exposure for the non-bonsai sponsor.
And so organizers generally fall back on the vendors/traders to cover the bulk of costs and, as shows get bigger, more traders are needed. Of course traders provide significant added value to the show and, for most people, they are a major attraction.
But there is a danger that just to keep costs to a minimum, the trader area may end up by being significantly larger than the exhibition itself. Increased choice for the visitors it undoubtedly is, but for the traders it creates a huge amount of competition for the money in the pockets of the visitor. The potential for diminished returns caused by too many traders at an event may leave some of them seriously considering whether attendance at the show is cost effective.
So is there an alternative? Well perhaps there is and it might be this: currently exhibiting a tree at many major bonsai shows incurs no cost to the exhibitor. There are, however, exceptions to that. At the US national show, for example, an entry fee of $75 per bonsai or shohin composition is taken when your bonsai is accepted for the exhibition. At the Kokufu exhibition in Japan it costs the tree’s owner the equivalent of about $200 to have a single tree pre-judged. If the tree is then actually selected for the show, around another $600 fee is required for its entry in the Kokufu-ten. Should we then consider charging for the pleasure of exhibiting?
I have discussed charging exhibitors a nominal fee with other organizers of the major shows and I received somewhat mixed opinions on whether this would be acceptable to the exhibitors. This is mostly because the ‘free to exhibit’ precedent had been set. Yet in any other national shows such as photography or painting, the participants pay to enter. In Belgium I had a conversation with a well-known artist from Spain. His view was that to attend the show, his costs exceed 1500 euros, and if paying to participate ensured that his work was curated to the highest level he would have no problem in paying fees.
There are two sides to this to consider: on the one hand, as a contributing exhibitor you are providing your tree to enrich the show therefore why should you have to pay for the privilege? On the other, if exhibitions are to continue to improve, if visitors are not to be put off by inflated entry prices and if traders are not to be milked dry, then funding must come from somewhere. If sponsorship is not a viable option, then exhibitors may need to step up to the mark and contribute something. After all, if it pays to show, then perhaps exhibitors, too, may need to pay to show.
Addendum: In my column “Making sense of senseis” I singled out Italy as having a particular problem of participants believing that their qualification as a practitioner allows them to teach bonsai. In fact it’s a problem across the western world.
Tiếng Việt
Bức thư đã đến! Bạn lo lắng nhặt nó lên! Dấu bưu điện cho bạn biết tất cả những gì cần biết về nguồn gốc của nó. Tim bạn đập mạnh! Với sự hồi hộp bạn mở phong bì! ĐÚNG!
Đối với bất cứ ai có niềm đam mê với cây cảnh, ngày mà cây của bạn được chấp nhận trong một chương trình lớn là rất đáng phấn khởi. Bạn đã mất nhiều năm để nuôi dưỡng, tưới nước, tạo kiểu cho cây. Bạn đã chi rất nhiều tiền cho chiếc chậu hoàn hảo, chiếc đôn lý tưởng. Bạn có thể sẽ tạo ra một cây tô điểm (accent plant) để tôn vinh cây chính. Tất cả những nỗ lực đó có lợi ích của nó khi cây của bạn được trình diễn; uy tín, sự công nhận, và nếu nó quan trọng đối với bạn, giá trị của cây sẽ được tăng lên khi nó đã được công nhận là một cây mẫu quan trọng. Nó chắc chắn phải được chi trả để trình diễn.
Vì vậy, bạn mong đợi sáng tạo của bạn sẽ được giám tuyển và trình bày theo cách tốt nhất tại chương trình? Đáng buồn thay, không phải lúc nào cũng đơn giản như vậy và lý do khá đơn giản: Tiền.
Triển lãm trong nước và quốc tế tốn rất nhiều tiền để làm sân khấu. Có nhiều chi phí liên quan đến việc tổ chức một triển lãm cây cảnh như vậy, gần như không phân biệt quy mô của nó. Thuê địa điểm, thuê bàn, xây dựng quần trưng bày, an ninh, tài liệu , bảo hiểm và quảng cáo. Tất cả điều này phải có trước khi cây được vào hội trường.
Một giải pháp là để các nhà tổ chức tìm kiếm tài trợ, tuy nhiên điều này ngày càng khó trở nên được đảm bảo. Đôi khi, các nhà tổ chức không hiểu về các nhà tài trợ – họ không chắc chắn làm thế nào để xác định và tiếp cận các nhà tài trợ tiềm năng, hoặc về những gì sẽ cung cấp cho họ để đổi lấy sự bảo trợ của họ. Ngày nay, rất ít người tài trợ mà không đòi hỏi gì. Bonsai là một hình thức nghệ thuật tương đối kén chọn trong mắt công chúng, do đó, một hiệp hội với một triển lãm cây cảnh không nhất thiết phải cung cấp đầy đủ cho một nhà tài trợ không phải là người chơi Bonsai.
Và do đó, các nhà tổ chức thường phải dựa vào các nhà cung cấp/ thương nhân để trang trải phần lớn chi phí và khi các chương trình trở nên lớn hơn, cần nhiều thương nhân hơn. Tất nhiên các nhà giao dịch cung cấp giá trị gia tăng đáng kể cho chương trình và, đối với hầu hết mọi người, họ là điểm thu hút lớn.
Nhưng có một mối nguy hiểm là chỉ giữ chi phí ở mức tối thiểu, khu vực thương nhân có thể cuối cùng lại lớn hơn đáng kể so với chính triển lãm. Chắc chắn là có nhiều lựa chọn để thu hút khách quan, nhưng đối với các nhà giao dịch, nó tạo ra một sự cạnh tranh rất lớn về tiền trong túi du khách. Khă năng thu nhập giảm gây ra do quá nhiều nhà giao dịch tại một sự kiện có thể khiến một số người trong họ nghiêm túc xem xét việc tham dự chương trình có hiệu quả về chi phí hay không.
Vậy giải pháp thay thế là gì? Có lẽ có và nó có thể là thế này: Hiện trưng bày cây ở nhiều triển lãm lớn không phải trả chi phí cho đơn vị tổ chức. Tuy nhiên, có những ngoại lệ cho điều này. Ví dụ, tại triển lãm quốc gia Hoa Kỳ, phí vào cửa là 75 USD cho mỗi cây Bonsai hoặc Shohin được thu nếu cây của bạn được đồng phép tham gia. Tại Kokufu, hội chợ lớn nhất Nhật Bản, chủ cây sẽ mất khoảng 200 USD để cây được đánh giá trước. Nếu cây sau đó thực sự được chọn cho chương trình, thì cần thêm khoảng 600 USD phí khác để được chính thức tham gia vào Kokufu-ten. Chúng ta có nên cân nhắc tính phí cho niềm vui được triển lãm?
Tôi đã thảo luận về việc thu phí triển lãm như một phí danh nghĩa với các nhà tổ chức các show lớn và tôi đã nhận được một số ý kiến trái chiều về việc liệu điều này có được chấp nhận đối với những người tham gia triển lãm hay không. Điều này chủ yếu là do tiền lệ ‘miễn phí triển lãm’ đã được thiết lập. Tuy nhiên, trong bất kỳ chương trình quốc gia nào khác như nhiếp ảnh hoặc hội hoạ, những người tham gia triển lãm trả tiền để được tham gia. Ở Bỉ tôi đã có cuộc trò chuyện với một nghệ sĩ nổi tiếng từ Tây Ban Nha. Quan điểm của anh là để tham gia chương trình, chi phí của anh nên hơn 1500 euros, và nếu việc trả tiền để tham gia đảm bảo tác phẩm của anh được quản lý, chăm sóc ở mức cao nhất, anh sẽ không gặp vấn đề gì trong việc trả phí.
Có hai mặt vấn đề cầ cân nhắc: Một mặt, với tư cách là nhà tham gia triển lãm, bạn đang cung cấp cây của mình để làm phong phú chương trình, vậy tại sao bạn phải trả tiền cho đặc quyền này? Mặt khác, nếu triển lãm tiếp tục được cải thiện, nếu khách hàng không bị do dự bởi giá vào cửa bị lạm phát và nếu thương nhân không được vắt khô sữa, thì nguồn tài trợ phải đến từ đâu đó. Nếu tài trợ không phải là một lựa chọn khả thi, thì các đơn vị tham dự triển lãm có thể cần phải bước lên và đóng góp gì đó. Rốt cuộc, nếu phải mất tiền để trưng bày, thì có lẽ những người tham gia triển lãm, cũng cần trả tiền.
Phụ lục: Trong chuyên mục của tôi, “Tạo cảm giác về giác quan” tôi đã chỉ ra ở Ý có một vất đề đặc biệt là những người tham gia tin rằng trình độ của họ mặc dù chỉ là người chơi nhưng cho phép họ được dạy Bonsai. Trên thực tế, nó đang là một vấn đề ở khắp thế giới phương Tây.