- Nguồn: bonsai-nbf.org
- Lược dịch: Dũng Cá Xinh (12/08/2021)
Washington, D.C. đã có một mùa đông kỳ lạ, với những ngày 70 độ F (21 độ C) và chỉ một số ít đêm có mức nhiệt độ dưới mức đóng băng (0 độ C). Vào một trong những ngày tháng Giêng ấm áp này, tôi đã đến thăm Bảo tàng Cây cảnh & Hòn non bộ Quốc gia (National Bonsai & Penjing Museum) để chụp ảnh những cái cây trong ánh sáng mùa đông.
Trong khi cây cối là điểm thu hút chính, thì khuôn viên Bảo tàng cũng là điểm không thể bỏ qua. Lối vào được lót bằng mật mã cho bạn cảm giác như đang di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác, xuất hiện qua các cổng chính đến sân trong, nơi có thể nhìn thấy một cái cây.
Để tìm thấy phần lớn cây cối, bạn phải đi bộ qua Nhà trưng bày Trung Quốc (Chinese Pavilion), nơi cây cối trải qua những tháng lạnh giá hơn. Tòa nhà ngoài trời tự hào có mái bằng kính mờ, giúp gian hàng ấm hơn vài độ so với bên ngoài. Nhưng quan trọng hơn, lớp kính này là chìa khóa để tạo ra một số ánh sáng đẹp nhất mà Bảo tàng nhìn thấy cả năm. Những tia nắng mùa đông ở góc thấp phân tán và dịu đi khi chúng đi qua các ô kính nhưng bằng cách nào đó vẫn giữ được độ sống động nhất định khi chúng rơi xuống những tán cây đang nghỉ ngơi.
Các cây thường chỉ cách nhau vài inch, cho phép người ta quan sát bộ sưu tập như một rừng Bonsai thu nhỏ – một sự kết hợp của cách trình bày điển hình mang đến cho mỗi cây một không gian riêng. Trong những cấu hình chặt chẽ này, có những bức ảnh được thực hiện để khám phá mối quan hệ giữa các cây.
Có những dấu hiệu của sự sống được tìm thấy trong khu trưng bày mặc dù mùa đông đã đi qua một phần ba chặng đường. Các cây Trà đang nở rộ và chồi xanh như ngọc của Mộc Qua Trung Quốc (Chinese quince, Pseudocydoniy sinensis) đang mọc hướng lên trời cao. Ánh sáng mùa đông trong Nhà trưng bày Trung Quốc không bao giờ phát ra từ phía trên thẳng đứng, mà chiếu từ các góc, phản ánh thời gian ban ngày bị rút ngắn.
Cây Táo Dại Toringo (The Toringo Crab Apple, Malus sieboldii, một loại táo cua dại được giới thiệu từ Japan. Nó được đặt tên bởi Philipp Franz van Siebold (1796-1866), một bác sĩ người Đức, người đã mang rất nhiều cây bản địa Nhật Bản sang các vườn châu Âu.), được đào tạo từ năm 1905 và là một trong những cây yêu thích của tôi. Cây vẫn mang một số quả nhỏ màu vàng khẽ rung rinh trong gió tạo ra từ chiếc quạt thông gió.
Mùa đông là mùa của sự nghỉ ngơi và tĩnh lặng và tôi không nghĩ rằng có thời điểm tốt hơn trong năm để đến thăm Bảo tàng. Hơn một năm rưỡi tôi chụp ảnh cuốn sách của mình – In Training, A Book of Bonsai Photos – phần lớn các bức ảnh được tạo ra từ hai mùa đông tôi đã trải qua ở đó. Những cây trụi lá trơ trọi trở thành những hình thức trừu tượng và chính những lúc này, bàn tay vô hình trong công việc của bậc thầy Bonsai mới được nhìn thấy rõ ràng nhất.