[Ebook Việt Hoá] The indestructible houseplant – Agave

[Ebook Việt Hoá] The indestructible houseplant – Agave
  • Nguồn: Sách tiếng Anh bản cứng: The indestructible houseplant: 200 beautiful plants that everyone can grow – Tovah Martin
  • Biên tập: Dũng Cá Xinh (Tháng 10/2021)
  • Dịch: Quỳnh Nhi

English

 
Agave parryi brandishes barbs, but it’s not as bad as some of its kin. It almost never needs water in this cylinder.
Agave parryi brandishes barbs, but it’s not as bad as some of its kin. It almost never needs water in this cylinder.

In general, I’m a softy. My tastes run more toward fluffy and cuddly than spiky things (Einstein being a good example). I’m attracted to touchables as opposed to tough love. But I’m not just a hands-on type of person with a penchant for reaching out and petting things. I’m also a clod, a fumbler. What’s more, I’m a fast-moving klutz. I’ve learned not to run with scissors. But another survival tactic has to do with avoiding roommates that brandish sharp weapons. That’s why I’ve limited the number of agaves in residence.

I wish it could be otherwise. Every year I go to various plant sales (Trade Secrets in Sharon, Connecticut, is a favorite) and lust after an agave or two. When making a statement, nothing compares. You walk into a room, you see an agave (you can’t miss it), and you are struck by its sleek physique. It has that sort of startling vavoom that serves as an exclamation point without further ado. Not only does it say plenty in a small space, but you feel the power of that take-no-prisoners plant. Agaves are a strong presence, and I would love to fill my life with them, except that I also have the certain knowledge that if there were a whole lot of agaves in my life, I would eventually get pierced—probably in the eye.

Fortunately, some crannies of my home are low-traffic areas. I don’t come in contact with these alcoves on a regular basis. And viewing an agave from a respectful distance is definitely the way to go. The converted barn is vast and yawning with a bank of French doors facing east, so it offers plenty of infrequently traveled opportunities to host plants. It is sufficiently spacious to allow me to grow a few agaves and other toothy plants that pack potential bite. And because the comfy furniture is clustered away from those areas, I can safely entertain guests without issuing scratch-and-dent warnings. Other people put up gates for snarling dogs; I keep nippy succulents segregated from innocent passersby. The last thing you want is for your agave to reach out and touch someone.

It is a testimony to the fortitude of agaves that they can survive in the recesses of my converted barn. I designed the French doors to have a full bank of windows, but in midwinter, the east-facing panes do not gather significant sun. Instead, the light seems to be filtered into ambient brightness rather than full beams. The diminishing glimmer is even more pronounced further from the light source. As a result, I found the perfect place to position an agave where it would command center stage for its architectural splendor but remain clear of foot traffic. Since they are succulents, I initially feared the agaves would slowly fade away if given minimal light. But an agave in low light performs pretty much the same as an agave given full front-row sunbeams.

I suspect the less-than-ideal positioning has hindered my agave from blooming. But that might be a good thing, as the rosette from which the flower stalk pokes is doomed to perish not long after the flower show comes and goes. It is one of nature’s tragedies, for sure, but a flower is an agave’s last hurrah. Hopefully, it has made pups in the meantime to continue the legacy. If not, you’ll have to reinvest in a replacement plant.

I limit the agaves-in-residence to a few favorites because I do not want to push my luck with agave encounters, and Einstein has been known to engage in boxing matches with just about anything, including lampshades. I clip off the barbs, but weapon removal has to be ongoing. Agaves are not fast-growing plants, but they gradually make new leaves—and ammunition. On some varieties, the thorns are reminiscent of rhinoceros horns when mature. On others they look like heavy-duty darning needles. Still others have teeth along the entire arm. But there’s also beauty in those barbs. Part of the majesty of an agave is the tooth marks each arm leaves embedded after embracing upcoming foliage. You see the shadow of its stranglehold forever imprinted.

Some people find living with sharks to be thrilling. If you are so inclined, agaves will cause no pain in the maintenance department. To treat an agave well (and get the best results), give it a sunny window. In lower light they can stretch rather than forming those remarkable tight buns that make them such an instant crowd pleaser. If the sun is coming from one direction (which is the case with most windows), rotate the plant every two weeks or so. This is not essential, but it will result in a tighter, more comely presentation. That position shifting is really the full extent of your interaction. Agaves can survive on almost no water. Their plump, succulent leaves serve as water-storage units in their arid native habitats. In fact, if agaves have issues such as melting leaves, the problem can usually be traced back to overzealous watering or high humidity. I water mine once a week at most—usually less frequently, depending on the weather.

I don’t bother to fertilize my agaves, as they are grown in good potting soil and don’t really need the additional food. As a rule, I rarely fertilize my succulents. In their native habitat, life is tough and yet they survive just fine. Why spoil them? Repotting will be a pain—literally. I give mine a deep container and hope they never outgrow it. When they do, I remove all the spines before I make the shift.

I mentioned that it will be curtains for that rosette when agaves bloom. Fortunately, they do not flower often. Agave is also called the century plant because growers originally thought the plant produces blossoms only once every one hundred years. That is not the case. Agaves won’t keep you waiting too long and blooming is not a once-in-a-lifetime experience, but most do not flower immediately. When they do blossom, they produce a tall, majestic stalk (aka mast) with flowers at the upper reaches that shoot up several feet in the air. The blossoms themselves are not as eventful as the rest of the package. They would be considered anticlimactic, but when something juts up a few feet in the air from the center of a tiger’s jaws, it tends to stop traffic. In this case, that can be a blessing.

Agave

ALSO CALLED century plant

EASIEST

SIZE

Ranging from 3 to 36 inches (7 to 91 cm) high, depending on the variety

FOLIAGE

Green, blue-green, or slate; can be variegated

OTHER ATTRIBUTES

Makes rosettes, forms pups, and can produce impressive blossom spikes

EXPOSURE

East, west, or south

WATER REQUIREMENTS

Can tolerate dry soil

OPTIMUM NIGHTTIME TEMPERATURE

50–70°F (10–21°C)

RATE OF GROWTH

Slow

SOIL TYPE

Sandy potting soil, such as cactus and succulent growing mix

FERTILIZING

Unnecessary; if you feel the urge, early spring to late autumn

PROPAGATION

Divide off pups before they develop sharp fangs

ISSUES

Those barbs are truly dangerous; snip them off

COMPANIONS

Display with other succulents of different shapes and sizes for a thrilling freak show

Andrea Filippone is the first to acknowledge that agaves have taken over her life. And the fact that she is an architect has everything to do with the preponderance of agaves in her midst. What plant would be more apropos? Andrea is warm and inviting, so her yawning, classical era home comes off as Gothic, although also user-friendly. But it would definitely have the potential to give you goosebumps, with some spaces tightly snug and others massive and flooded with light. It’s the sort of place where footsteps echo and botanicals grope. She has furnished it in chairs sans upholstery with their stuffing leaking out. Marble busts of gods and goddesses peer down at you from atop creaking old furniture. You walk on granite slabs rather than floorboards. And you make your way around plants that look mildly menacing. Agaves fit right in.

Andrea can find all sorts of excuses to explain her agave habit: “They’re so structural. You don’t have to do anything with them, and they make all those pups.” Although sleek lines are what got her into agaves, the relationship deepened beyond the quick, admiring glance. Andrea has the soul of a collector. You see the evidence in all the envy-inciting antiques she drags home from trips far and wide, as well as her inventory of plants. Gradually she began her steady climb toward ferreting out just about every agave available in commerce. Her favorite is an immense Agave americana hybrid with arms and legs sprawling out several feet in each direction. She swears that it moves daily. “It’s so incredibly graceful,” she sighs in its presence, “those long arms are so articulate. They twist, they turn. The others don’t dance like this one.” She may have found her true love, but she’s still collecting. After all, there are lots of agaves out there, each has its merits, and they all send out siren songs.

Andrea makes her agaves feel at home. Here she’s staged Agave desmettiana ‘Variegata’ beside an unnamed species agave.
Andrea makes her agaves feel at home. Here she’s staged Agave desmettiana ‘Variegata’ beside an unnamed species agave.

Tiếng Việt

Nói chung, tôi là một người thoải mái. Sở thích của tôi thiên về những thứ mềm mại và dễ thương hơn là những thứ có gai nhọn (Einstein là một ví dụ điển hình). Tôi bị thu hút bởi những thứ có thể chạm vào hơn là không thể chạm vào. Nhưng tôi không chỉ là kiểu người cố chấp với việc muốn lại gần và vuốt ve mọi thứ. Hơn nữa, tôi là một người nhanh nhẹn nhưng lại rất vụng về. Vì vậy, tôi cần một cách khác để tránh những chậu cây trồng có gai ngọn. Đó là lý do tại sao tôi đã trồng rất ít cây Thùa (Agaves) ở trong nhà.

Hàng năm, tôi đi đến nhiều nơi bán cây cảnh khác nhau (Trade Secrets ở Sharon, Connecticut, là một nơi yêu thích) và rất muốn có một hoặc hai cây thùa. Khi đưa ra một quyết định, không có gì có thể phá vỡ được. Bạn bước vào một căn phòng, bạn nhìn thấy một cây thùa (bạn không thể bỏ lỡ), và bạn bị ấn tượng bởi vóc dáng đẹp đẽ của nó. Nó có một sức sống mạnh mẽ đến đáng ngạc nhiên và nó đóng vai trò như một điếm nhấn mà không cần quảng cáo gì thêm. Cây Thùa là một sự hiện diện mạnh mẽ, và tôi muốn cuộc sống của mình được lấp đầy bởi chúng, ngoại trừ việc tôi cũng có một số hiểu biết nhất định rằng nếu có rất nhiều cây Thùa, tôi có thể bị gai đâm và có thể là bị đâm vào mắt.

May mắn thay, một số nơi của nhà tôi là những khu vực ít được để ý đến và đi lại. Tôi không thường xuyên tiếp xúc với những hốc tường này. Và ngắm nhìn một cây thùa từ một khoảng cách xa chắc chắn là cách tốt. Nhà kho được mở rộng và được xây những cái cửa kiểu Pháp hướng về phía đông, vì vậy nó mang lại nhiều không gian không được để ý đến để trồng cây. Nó đủ rộng rãi để cho phép tôi trồng một vài cây Thùa và một vài cây có gai khác. Và bởi vì đồ nội thất tiếp khách và đồ dùng hằng ngày được để cách xa khu vực đấy, tôi có thể tiếp đãi khách một cách an toàn mà không cần đưa ra bất cứ một lời cảnh báo nào. Những người khác lo lắng về những con chó gầm gừ còn tôi thì giữ cho những loài xương rồng nhỏ bé cách biệt với những người qua đường vô tội.

Đó là một bằng chứng cho sự kiên cường của cây Thùa rằng chúng có thể sống sót trong các hốc của nhà kho. Tôi đã thiết kế cửa ra vào kiểu Pháp để có nhiều cửa sổ, nhưng vào giữa mùa đông, các ô hướng đông không thu được ánh nắng mặt trời nhiều. Thay vào đó, ánh sáng dường như càng ngày càng yếu hơn. Sau đó, tôi đã tìm thấy vị trí hoàn hảo để đặt một cây thùa, nơi nó sẽ được đặt ở trung tâm để tôn lên vẻ đẹp của kiến trúc và nội thất xung quanh nhưng vẫn tránh xa những nơi nhiều người đi lại. Vì chúng là loài xương rồng, nên ban đầu tôi sợ những tán lá sẽ từ từ biến mất nếu được chiếu ánh sáng tối. Nhưng một cây thùa trong ánh sáng yếu vẫn sống tốt khá giống với một cây thùa với đầy đủ các tia nắng.

Tôi nghi ngờ vị trí kém lý tưởng đã cản trở cây thùa của tôi nở hoa. Nhưng đó có thể là một điều tốt, vì hoa nở ra mà bị những cái gai đâm vào sẽ tàn lụi vào không lâu sau đó. Chắc chắn đó là một trong những thảm kịch của tự nhiên, nhưng một bông hoa là sự cố gắng cuối cùng của cây thùa. Hy vọng rằng, nó đã tạo ra những cây con sau những số gắng ấy. Nếu không, bạn sẽ phải trồng lại một cây khác.

Tôi chỉ giới hạn nơi ở của cây Thùa ở một số nơi yêu thích vì tôi không muốn khi nào cũng vô tình chạm phải cây Thùa, và Einstein được biết đến là người tham gia vào các trận đấu quyền anh chỉ với bất cứ thứ gì, kể cả những cái đèn để bàn. Tôi cắt bỏ những cái gai, nhưng những cái khác lại tiếp tục mọc ra. Cây Thùa không phải là cây mọc nhanh, nhưng chúng dần dần tạo ra những chiếc lá mới — với những vũ khí sắc nhọn. Trên một số giống, những chiếc gai giống với sừng tê giác khi trưởng thành. Với những một số giống, chúng trông giống như những chiếc kim nặng nề. Vẫn còn những giống có gai dọc theo toàn bộ lá. Nhưng cũng có vẻ đẹp trong những gai đó. Một phần của sự uy nghiêm của cây thùa là dấu răng trên mỗi cái lá mới sau khi mọc ra.

Một số người cảm thấy việc sống chung với cá mập thật là ly kỳ. Để chăm sóc một cây thùa tốt (và đạt kết quả tốt nhất), hãy cho nó ở một cửa sổ đầy nắng. Trong điều kiện ánh sáng yếu, chúng có thể giãn ra chứ không phải tạo thành những chiếc lá đan lại chặt chẽ với nhau. Nếu mặt trời chiếu từ một hướng (trường hợp của hầu hết các cửa sổ), hãy xoay chậu cây hai tuần một lần hoặc lâu hơn. Điều này không cần thiết, nhưng nó sẽ tạo ra một cây thùa đẹp hơn và những chiếc lá đều hơn. Sự thay đổi vị trí đó thực sự là toàn bộ mức độ tương tác của bạn. Agaves có thể tồn tại trong môi trường hầu như không có nước. Những chiếc lá mọng nước đầy đặn của chúng đóng vai trò như những nơi chứa nước trong môi trường sống bản địa khô cằn của chúng. Trên thực tế, nếu cây thùa có các vấn đề như lá bị rũ xuống, vấn đề thường có thể bắt nguồn từ việc tưới quá nhiều hoặc độ ẩm cao. Tôi tưới nước tối đa mỗi tuần một lần — thường ít thường xuyên hơn, tùy thuộc vào thời tiết.

Tôi không bận tâm đến việc bón phân cho cây thùa của mình, vì chúng được trồng trong bầu đất tốt và không thực sự cần bón phân để bổ sung. Như một quy luật, tôi hiếm khi bón phân cho các loài xương rồng của mình. Trong môi trường sống bản địa của chúng, cuộc sống rất khó khăn nhưng chúng vẫn sống sót tốt. Tại sao phải thay đổi nó? Thay chậu sẽ là rất khó khăn. Tôi cung cấp cho tôi một cái chậu có đáy sâu và hy vọng chúng không thể phát triển nhanh hơn. Khi chúng như cậy, tôi sẽ loại bỏ tất cả các gai trước khi thay chậu.

Tôi đã đề cập đến khi những cây Thùa nở hoa. May mắn thay, chúng không ra hoa thường xuyên. Cây thùa còn được gọi là cây thế kỷ vì ban đầu người trồng cho rằng cây này chỉ nở hoa một lần trong một trăm năm. Agaves sẽ không khiến bạn phải chờ đợi quá lâu và việc nở hoa không phải là trải nghiệm một lần trong đời, nhưng hầu hết không ra hoa ngay lập tức. Khi chúng nở hoa, chúng tạo ra một thân cây cao và hùng vĩ (hay còn gọi là cột buồm) với những bông hoa ở phía trên cao có thể vươn cao vài mét trong không khí. Bản thân những bông hoa không rực rỡ được bọc lại, nhưng khi cột buồm nhô lên trên không trung cách tâm vài mét, nó có xu hướng ngừng lại. Trong trường hợp này, đó có thể là một may mắn.

Cây Thùa

CŨNG ĐƯỢC GỌI LÀ cây thế kỷ

KÍCH THƯỚC

Cao từ 3 đến 36 inch (7 đến 91 cm), tùy thuộc vào giống

LÁ CÂY

Lá có màu xanh lá cây, xanh lục hoặc xanh đen; có thể được thay đổi

ĐẶC ĐIỂM KHÁC

những chiếc lá đan với nhau tạo thành hình hoa, hình thành những cây con và có thể tạo ra những bông hoa ấn tượng

HƯỚNG ĐẶT

Hướng Đông, Tây hoặc Nam

YÊU CẦU VỀ NƯỚC

Có thể chịu được đất khô

NHIỆT ĐỘ VỀ ĐÊM TỐI ƯU

50–70°F (10–21°C)

TỶ LỆ TĂNG TRƯỞNG

Chậm

LOẠI ĐẤT

Đất bầu cát,  như cây xương rồng

PHÂN BÓN

Không cần thiết; nếu bạn cảm thấy cần thiết thì nên bón vào đầu mùa xuân đến cuối mùa thu

NHÂN GIỐNG

Cắt cái lá non trước khi chúng mọc những chiếc gai sắc nhọn

VẤN ĐỀ

Những cái gai đó thực sự nguy hiểm; cắt chúng ra

KẾT HỢP

Cùng với các loài xương rồng khác có hình dạng và kích thước khác nhau để tạo ra một khung cảnh kỳ quái thú vị

Andrea Filippone là người đầu tiên thừa nhận rằng những câu Thùa đã chiếm lấy cuộc đời cô. Và thực tế là cô ấy là thiết kế tất cả mọi thứ để cây Thùa phát huy được hết ưu điểm của nó. Cây nào phù hợp với không gian này? Andrea là người rất ấm áp và hấp dẫn, vì vậy ngôi nhà cổ điển của cô ấy mang phong cách Gothic, mặc dù cũng rất đẹp. Nhưng nó chắc chắn sẽ có khả năng khiến bạn nổi da gà, với không gian được che chắn chặt chẽ và những không gian khác rộng lớn và tràn ngập ánh sáng. Cô ấy đã bày biện nó trên những chiếc ghế sa-lon cũ kĩ đã bị lòi những thứ bên trong. Các tượng bán thân bằng đá cẩm thạch của các vị thần và nữ thần nhìn xuống bạn từ trên đỉnh đồ nội thất cũ kỹ. Bạn đi trên những phiến đá granit chứ không phải là ván lót sàn. Những cây Thùa rất phù hợp với không gian này.

Andrea có thể tìm đủ mọi lý do để giải thích thói quen trồng cây Thùa của mình: “Hình dáng của chúng rất đẹp. Bạn không cần phải làm bất cứ điều gì với chúng ” Mặc dù những đường nét bóng bẩy là thứ khiến cô ấy thích thú, nhưng sự yêu thích ấy đã sâu sắc hơn và không dừng lại ở việc ngắm nhìn. Andrea có tâm hồn của một nhà sưu tập. Bạn có thể thấy bằng chứng trong tất cả những món đồ cổ dễ gây ghen tị mà cô ấy lôi về nhà từ những chuyến đi xa, cũng như khu vườn thực vật của cô ấy. Dần dần, cô ấy bắt đầu ổn định và hướng tới việc sản xuất ra từng loại cây thùa. Cô ấy yêu thích nhất là một cây lai Agave americana to lớn với những tán lá sải ra vài mét ở mỗi hướng. “Nó vô cùng duyên dáng,” cô thở dài về sự hiện diện của nó, “ nhưng những tán lá đó rất dài và bị vướng vào nhau. Những cái cây khác không bị như thế này. ” Cô ấy có thể đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình, nhưng cô ấy vẫn đang tiếp tục tìm kiếm. Rốt cuộc, có rất nhiều cây Thùa ngoài kia, mỗi cái cây đều có giá trị của nó, và chúng đều mang những ý nghĩa riêng.


Xem thêm các phần khác của sách

Để lại một bình luận

0988110300
chat-active-icon